quỷ đuổi theo. Hiện tại cái trán lại bắt đầu đau rồi.”
“Con quỷ n*o không có thưởng thức như vậy lại đi coi trọng con hả? Thật l* nghiệp chướng, sẽ không phải l* trong mộng quá tối, không thấy rõ dáng vẻ mới đuổi theo con chứ. Nếu thấy rõ, tuyệt đối không đuổi theo.”
Lương Ý còn chưa kịp nuốt miếng táo v*o đã bị lời “an ủi” tráng lệ của mẹ Lương l*m cho cắm ở trong cổ họng.
“Khụ khụ khụ. . . . . .”
máy chạy bộ điện
b*n bóng b*n
máy chạy bộ
Mẹ Lương bĩu môi, rót một ly nước đưa cho Lương Ý, Lương Ý uống một hơi cạn sạch, rốt cuộc mạnh mẽ nuốt xuống miếng táo trong cổ họng.
“Mẹ phải đi xuống nấu cơm, nửa giờ sau tự động cút xuống lầu ăn