Lần thứ hai nằm đè lên người anh, Viên Nhuận Chi có cảm giác muốn chết đi, kh* huyết đảo lộn, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả c* chua.
“Anh không kêu thì tôi không biết tự mình đứng dậy chắc?” Nếu như không phải nghe thấy tiếng rên của anh ta, cô l*m sao m* trượt tay được chứ…
Cô bực bội nhắm mắt lại, vận hết mọi sức lực rời khỏi cho xong, dù cho cô giẫm phải anh ta, cũng chẳng liên quan g
máy chạy bộ
máy chạy bộ điện
b*n bóng b*n
ì đến cô. Mới chống người cách đất được một khoảng, ph*a sau liền truyền lại một giọng nam cao: “N*y, hai bạn sinh viên, giữa thanh thiên bạch nhật thế n*y, hai người có thể kiềm chế cảm xúc hơn được không?”